Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2013

CHIẾC RĂNG KHỂNH



Chiếc răng khểnh dễ thương chi là lạ
Khúc khích cười để tội vạ nơi đây
Người có hay chưa gặp gỡ lần nào
Một người đã đưa vào đêm huyền thoại

Chiếc răng khểnh như mùa thu mời gọi
Chú nai vàng lầy lội giữa rừng hoang
Cứ lang thang thơ thẩn dẫm lá vàng
Cúi xuống uống nhẹ nhàng dòng suối mát

Chiếc răng khểnh là cánh đồng bát ngát
Có con cò dáo dác cuối đồng xanh
Đêm trăng thanh khuya nước ngắm chị hằng
Con cò trắng tần ngần theo mây gió

Chiếc răng khểnh dòng sông nằm đâu đó
Để con đò mơ có một dòng sông
Lúc rạng đông vui vẻ với nắng hồng
Hoàng hôn xuống bềnh bồng cùng sóng nước

Chiếc răng khểnh tung tăng đôi chân bước
Mảnh đất này mong ước rước đôi chân
Để dung dăng bàn tay nhỏ vỗ về
Như cánh bướm cận kề cành hoa dại

Chiếc răng khểnh ôi bờ môi mềm mại
Hãy yêu đời nghe lại tiếng thân thương
Hãy soi gương chải chuốt mái tóc mềm
Hãy âu yếm êm đềm thời hoa mộng
(Tác giả: Đỗ Hữu Tài)

ĐÔI MẮT


ĐÔI MẮT
Tác giả: Đỗ Hồng


Đôi mắt em có những điều chưa nói
Mà tim anh nghe được những lời yêu
Như gió ru trên hàng lá ban chiều
Làm xao xuyến mùa thu trong ngõ vắng

Đôi mắt em có hoàng hôn biển lặng
Nhưng sóng ngầm chờ nổi dậy yêu thương
Khi hàng cây còn ngơ ngẩn bên đường
Anh đứng đó trông thời gian dừng lại

Đôi mắt em có làn mây thân ái
Trôi mơ hồ vào tận cõi mênh mông
Anh lênh đênh trên từng phiến mây bồng
Lòng chợt thấy chút từ bi trong gió

Đôi mắt em có bóng đêm mờ tỏ
Bao nỗi niềm che khuất suốt trăm năm
Mang suy tư về bên gối anh nằm
Tìm cho thấy nửa hồn thơ ngày trước

Đôi mắt em có đường vào mộng ước
Bước chân trần vương vấn lá mùa thu
Anh lang thang trong chiều lạnh sương mù
Rồi ngồi xuống viết bài thơ tình muộn

Thứ Tư, 15 tháng 5, 2013

Lên thành phố

      Có 1 ông đang đi máy bay thì "mắc" quá. Chạy tới chạy lui nhưng toilet Nam đều có người dùng. Một nữ tiếp viên cảm thấy hơi ngại cho cha này. Nên cho cha vào nhà vệ sinh nữ trên máy bay kèm theo lời dặn dò " đừng nhấn nút bậy bạ nha anh "

      Sai lầm tai hại của mấy cha là không bao giờ chịu nghe lời của phái nữ. Ông này sau khi làm việc xong liền nhấn nút WW(viết tắt của chữ Warm Water là nước ấm) thế rồi một làn nước ấm áp dễ chịu liền xịt vào chỗ cha vừa "bài tiết". ông này bèn nghĩ "đàn bà sao sướng thế..." bèn nhấn tiếp nút thứ 2 có chữ WA(viết tắt của chữ Warm Air nghĩa là Khí Ấm) thế rồi một làn khí ấm áp sấy khô cái lỗ đ.. của ông ta. Ông ta nghĩ " trời ạh, thế giới này còn có những chuyện thế đấy ah?". Rồi không ngăn được sự kíck động tò mò, ông ta nhán tiếp cái nút có chữ PP(viết tắt của chữ Powder Puff nghĩa là xịt bột thơm) thế rồi một làn bột nhẹ nhàng bắn ra liền làm thơm tho cái "chỗ đó" của ông ta. Cuối cùng, không ngăn được mình ông ta nhấn vào cái nút có chữ ATR.

      Tỉnh dậy thấy nằm trong bệnh viện. "Vụ gì vây? Sao tui ở đây?" cha nội hét lên. "Tui nhớ là tui đang ở nhà vệ sinh nữ trên máy bay mà???". "Thì đúng vậy" cô y tá trả lời "Sau khi ông hưởng hết những hạnh phúc trong đó, ông đã vô phúc nhấn nhầm cái nút ATR(viết tắt chữ Automatic Tampon Remover" nghĩa là "Gắp Băng Vệ Sinh Tự Động") nên bây giờ cái ... của ông đang ở dưới cái gối kìa".

Lên thành phố

Hai Lúa lên thành phố chơi, thấy người ta đeo khẩu trang để tránh bụi, cũng muốn bắt chước cho giống người thành phố. Hai Lúa liền tới ngay cửa hiệu để sắm một cái khẩu trang, nhưng mua lộn miếng… băng vệ sinh. Hí hửng lắm, Hai Lúa đeo ngay “miếng” khẩu trang vào rồi đi vi vu ngoài đường. Chạy xe được một lúc, Hai Lúa thấy khó thở quá, bực mình tháo “miếng” khẩu trang ra quăng vào sọt rác. Vừa quăng xong, ngó vô sọt thấy trong đó cũng có một “miếng” khác của ai đó vứt đi, Hai Lúa tức mình lẩm bẩm:
- Đ.M! May mà mình quăng đi kịp, chứ nếu không là bị hộc máu giống thằng này rồi!

Lần đầu tiên làm chuyện ấy

Ôi ! lần đầu tiên làm chuyện ấy, mình có cảm giác thất lạ.
Ngay cả khi đã nằm xuống ngay cạnh anh ấy mà mình vẫn còn run.
Mình sợ toát cả mồ hôi.
Mặc dù anh ấy làm rất nhẹ nhàng, từ từ, nhưng mình vẫn có cảm giác đau nhoi nhói của lần đầu tiên.
Rồi anh dúi vào tay mình hai cục tròn tròn, kêu mình phải nắn bóp nó.
Ngộ quá...!
Rồi thì cũng xong, anh từ từ rút cái đó ra khỏi người mình, cảm giác mới nhẹ nhàng và siêu thoát làm sao.
Mình cảm thấy mãn nguyện.
mặc dù có một chút máu bị rớm ra mép của nó....
Mình thấy tự hào vì lần đầu đi hiến máu nhân đạo đó.

Bợm rượu

Một bợm nhậu quắc cần đi đến tối về nôn ra máu
Cô bác sĩ ghi bệnh án "lôn ra máu"
Tối đến bác sĩ trực xem bệnh án càu nhàu "có bệnh án mà cũng viết sai"
thế là thêm dấu "huyền" vào
Bác sĩ bảo chuyển sang khoa "phụ sản"
Bác sĩ phụ sản nửa đêm bị đánh thức,mò mẫm thò tay vào thăm khám. thì la lên
người nhà,người nhà bệnh nhân đâu rồi sao để chân cẳng đứa bé thò cả ra ngoài rồi mới mang vào là sao hả.

Ngua lon

Có một gia đình nuôi ngựa,
Chồng đi làm xa nhắn tin về hỏi vợ:
"Ngua lon chua?"
Vợ trả lời:
"Ngua lon lam roi !!!"

Thứ Ba, 14 tháng 5, 2013

Tình đầu


Em còn nhớ bài hát của chúng mình
Đêm hội diễn mừng ngày trường thành lập
Kỷ niệm ấy sẽ không bao giờ mất
Mãi theo anh đi suốt cả cuộc đời.
Em vô tình hay không biết em ơi !
Những rung động của tình đầu thơ dại
Vẫn nguyên mới mỗi lần ta gặp lại
Không bao giờ bị phủ bụi thời gian
Anh mang thương nhớ gửi lời trong gió
Nhưng hai tư năm mây vẫn vô tình
Đến bây giờ em vẫn cứ lặng thinh
Để trong anh những tháng ngày không nắng.
Em là mây rong ruổi khắp muôn nơi
Anh là gió nhưng mãi hoài đứng đợi
Lời của gió anh vẫn còn giữ lại
Không bao giờ anh nhắn gửi cho ai
Gió sẽ đợi đến một ngày đẹp nắng
Mây trở về sưởi ấm lại tình yêu
Dẫu hợp tan luân lý cũng có nhiều
Dẫu phiêu diêu nhưng sẽ là vĩnh cửu.

CHIỀU HỒ TÂY


     Đã nhiều năm sống ở Hà Nội, nhưng tôi chưa cảm nhận được nhiều về những nét đẹp của Hà Nội. Cách đây hơn một tháng, Toản - một anh bạn cũ có hẹn sẽ đưa tôi đi để biết thêm một nét đặc trưng, thơ mộng của thành phố này. Đầu giờ chiều một ngày cuối tuần, Toản gọi điện cho tôi: “Ông có rảnh không ? tôi đưa ông đến chỗ này hay lắm”. Tôi cảm thấy vừa háo hức, vừa tò mò nên đồng ‎y ngay.
     Đi hết đường Thanh Niên chúng tôi rẽ vào đường Yên Hòa, vòng vèo trong làng Yên Phụ một đoạn, Toản bảo tôi “Ra khu bán đảo mới có view đẹp”. Thì ra hôm nay Toản đưa tôi đi ngắm chiều Hồ Tây. Dừng xe ở một quán cà phê ven hồ Toản nói: “Ông thấy chưa, ngồi chỗ này mới nhìn được toàn cảnh hồ lại yên tĩnh, thế mới sướng”, hai thằng chọn bàn ngay sát mép hồ, lấp loáng những bông hoa nắng xuyên qua tán cây trứng cá xòe rộng.

hình ảnh minh họa

     Chiều cuối thu nắng vàng rực, lấp lánh trên mặt hồ. Nắng không gắt, thanh và nhẹ, mặt nước trải rộng trước mặt, những con sóng nhỏ lăn tăn đuổi nhau từng đợt, xô vào kè đá. Đã lâu tôi chưa được cảm giác thư thái, nhàn tản trong một không gian yên tĩnh, lắng đọng và cùng đàm đạo với bạn bè ở một nơi đẹp như thế này. Trong lúc lặng nghe từng giọt cà phê nhỏ tí tách, giọng Toản chìm xuống, chậm rãi: “Chiều Hồ Tây đẹp nhất là lúc mặt trời sắp lặn, nhìn những tia nắng cuối cùng dần tắt trên mặt nước mênh mông nó mới thú, nhất là mùa này cái khoảnh khắc ấy nó nhanh lắm ông ạ”.
     Trước mặt tôi, người đàn ông nhỏ nhắn, nhìn hơi có tí phủi mà tôi đã quen và chơi với nhau gần 30 năm nay làm tôi quá đỗi bất ngờ. Ẩn sâu trong cái vẻ bề ngoài xù xì, gai góc luôn tất bật với cuộc sống mưu sinh hàng ngày ấy là cả một tâm hồn lãng mạn, sâu lắng. Ngồi nhâm nhi cà phê, Toản vừa chậm rãi giảng giải cho tôi cảm nhận về của hắn về những nét đẹp của Hồ Tây. Với Toản, Hồ Tây luôn đem đến nguồn cảm hứng bất tận, dạt dào, mãnh liệt và luôn có sự biết chuyển theo mỗi một mùa trong năm. Hắn nói những chiều cuối thu được nhìn ngắm sóng nước như dát vàng, lấp lánh, lung linh trên mặt hồ làm lay động đến nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn, con người làm cho hắn như tan chảy, hòa vào sóng – nước – hoàng hôn, phiêu diêu trong cõi hư vô, không còn thực tại, không còn muộn phiền. Còn ngắm Hồ Tây trong những chiều đông bầu trời xám xịt, từng con sóng lớn vỗ vào bờ dàn dạt, tung bọt trắng xóa, tự dưng lúc ấy có cảm giác hồ trở nên rộng như biển, con người chợt nhỏ lại, đơn côi trước cảnh thiên nhiên hùng vĩ. Chính ở cái thời khắc ấy hắn cảm thấy như chạm được vào cái mênh mang của đất trời. Thiên nhiên như thấm đậm vào từng thớ thịt, đường gân trong hắn theo từng cơn gió lạnh ào ào táp vào mặt.
     Rồi Toản kể cho tôi nghe những món ăn ngon của Hồ Tây, những món mà không phải ai cũng biết, đơn giản thôi nhưng đã một lần thưởng thức trong đời thì không bao giờ quên. Hắn bảo nói đến Hồ Tây là phải nói đến ốc, cá chép và tôm, những món ăn đã thành thương hiệu. Nhưng cái ăn cũng phải đúng chỗ, đúng thời điểm thì mới cảm nhận hết được cái hay, cái thú, cái hương vị đặc trưng của nó. Những chiều cuối thu mà ngồi cùng bạn bè trong quán nhỏ ven hồ, nhâm nhi chén rượu, ăn bát ốc hấp, mấy con tôm nướng và nồi cá chép om dưa thì không còn gì bằng.
     Chiều đã dần buông, mặt trời đỏ rực chầm chậm rơi, chợt vẳng nghe trong không gian tĩnh lặng câu hát:

                     “Chiều như chậm rơi chậm rơi
                       Sóng bồng bềnh bồng bềnh
                      Sương giăng đỉnh núi mờ xa
                     Phủ Tây Hồ bâng khuâng huyền thoại …


     “Ông đã cảm nhận được cảm xúc của Phú Quang khi sáng tác bài này chưa” Toản hỏi. Lúc đó tôi chưa biết trả lời hắn thế nào, đành nói: “Ông viết cái gì hay hay về Hồ Tây đi”, hắn cười cười nhìn tôi rồi nói tiếp: “Tôi là nông dân, ông mới là nhà văn nên hôm nay tôi đưa ông đi tìm cảm hứng sáng tác, cảm hứng có rồi, tứ cũng có rồi ông viết bài đi”. Tôi nói với hắn: “Tôi có biết viết lách gì đâu mà ông bảo tôi viết, khác gì ông bảo thằng thợ cày nó làm thơ, bố nó cũng chả làm được”. Toản im lặng, quay mặt ra hồ, ánh mắt xa xăm dõi theo bóng con le le đang bay là là trên mặt hồ, khuất dần vào hoàng hôn. Một lúc sau Toản nói “Cảm hứng thì thôi cũng có đấy nhưng viết lách nó cũng phải có cái duyên, tôi chưa có duyên ông ạ”. Nói đến chuyện viết lách mắt Toản lại sáng bừng lên phân tích, giảng giải về cách sử dụng ngôn từ, cách viết truyện ngắn, truyện dài, tùy bút, k‎‎í‎ sự …vv . Hắn nói lúc thầm thì, lúc to, lúc nhỏ và cũng không cần biết tôi có hiểu được gì không. Tôi lặng nghe Toản “nông dân” nói về văn chương, nói về những điều tôi còn mù mờ, còn chưa phân biệt được.

     Trời đã tối hẳn ánh điện xung quanh hồ lung linh, huyền ảo rồi Toản hẹn một ngày gần nhất sẽ đưa tôi đi cảm cái thú trong ẩm thực Hồ Tây. Chúng tôi chia tay nhau, bóng anh “nông dân” hòa vào dòng đời hối hả, khuất dần trong đám đông.